Old school Easter eggs.
Không bấm vùng phía trên kẻo mất tiền nhé!



CHUYỆN TÌNH QUA ĐIỆN THOẠI

* * *

Trời bắt đầu trở lạnh, những cơn gió mạnh làm những chiếc bạt cứ bay lên phần phật, tiếng gió rít đến rợn người làm tôi nhớ đến một người con gái. Một người con gái mà chưa bao giờ tôi gặp gỡ nhưng cũng đủ để cho tôi viết lên những tâm sự này.

Tôi nhớ ngày Noel cách đây 2 năm rồi, trong lúc tôi đang lang thang bên hồ Hoàn Kiếm trong cái rét tái tê của Hà Nội. Có một người con gái nhắn tin nhầm vào máy của tôi chúc Giáng sinh vui vẻ. Cô ấy nguời miền Nam. Tôi cũng nhắn tin lại là nhầm máy rồi . Thế rồi chẳng nhớ là vì thế nào chúng tôi cãi nhau ỏm tỏi nhưng rồi vì là con trai mà, tôi nhường và chấp nhận là người thua cuộc. Tôi xin lỗi và làm quen.

Ừ! thế là chúng tôi quen nhau đấy. Noel năm đấy duy nhất cô ấy là người gửi lời chúc mừng Giáng sinh tới tôi. Tính tôi có lẽ cũng trẻ con nên nói chuyện với cô ấy toàn chọc tức. Chọc tức đến mức ngày nào cũng làm cho cô ấy nổi giận và lại xin lỗi. Thực sự là cũng ko muốn như vậy nhưng những lúc cô ấy giận rất dễ thương. Dễ thương của một cô gái 17t. Chúng tôi đã chia sẻ cho nhau mọi tâm sự, mọi điều thầm kín, bức xúc, vui buồn mà ko hề e ngại rằng bên kia sẽ nghĩ về mình thế nào.

"Dậy đi nào! cưng ơi chị gió đang gõ cửa mời cưng dậy kìa. Không được ngủ nướng đâu đấy. Chúc anh một sáng gặp nhiều may mắn và thuận lợi trong công việc anh ha ^_~" Sáng nào cũng vậy, khởi đầu một ngày mới tôi luôn có một người đánh thức bằng một tin nhắn dễ thương đại loại như thế. Ngày nào ko có tôi biết rằng cô ấy ngủ dậy trễ còn không thì bệnh.

Ngày sinh nhật của tôi, cô ấy gọi điện hát bài Happy Birthday rất dễ thương. Năm đấy cũng chỉ cô ấy là người duy nhất chúc mừng sinh nhật tôi qua điện thoại.

Ngày tôi nhập ngũ, tôi đã ôm theo cái đtdd mặc dù đã đựơc cảnh báo rằng vào quân đội là lính thì ko được dùng đtdd nhưng mà tôi mặc kệ. Không mang điện thoại theo sao mà liên lạc được với cô ấy. Nhỡ cô ấy cho mình là kẻ vô tình thì sao? Tôi cứ đấu tranh tư tưởng mãi, nửa muốn mang, nửa lại sợ và ko muốn mang theo. Thế rồi lí trí đã thắng, tôi mang điện thoại theo. Một chiếc Nokia mỏng vừa đủ đút túi quần mà ko ai phát hiện ra. Hàng đêm, trong cái rét cắt da cắt thịt của mùa đông. Tôi vẫn chùm kín chăn bông nhắn tin cho cô ấy cười nhoẻn một mình mà không hề ai biết. Cũng may chỉ sau 1 tuần tôi nhập ngũ, vì có kiến thức về CNTT nên tôi được thủ trưởng cho lên làm văn thư chỉ chuyên về soạn thảo văn bản, tài liệu cho các chú. Thực sự đó là niềm vui với tôi vì tôi có thể sử dụng điện thoại thoải mái hơn là ở dưới đơn vị.

Thời gian cứ thế trôi mau, nàng nói nàng yêu tôi. Tôi cũng không biết đó là thứ tình cảm gì nhưng tôi đã nhắn tin "mình nên giữ mối quan hệ bạn bè qua điện thoại, anh không muốn em phải đau khổ". Cô ấy gọi điện thoại cho tôi khóc và hét lên " sao anh ích kỷ thế, em yêu anh mà" rồi cúp máy. Tôi im lặng. Không phải tôi ko yêu nàng hay ko có thứ tình cảm đó, mà là vì tôi thấy mình không nên để tình cảm lấn át. Yêu cô ấy liệu sẽ đem đến cho cô ấy điều gì? Tôi yêu mấy người con gái miền Nam thế rồi chia tay tan như bong bóng xà phòng. Tôi sợ điều đó sẽ xảy ra với chúng tôi nên tôi ko muốn mặc dù lúc đó tình cảm của tôi cũng có thể là tình yêu vì nếu ko có tin nhắn của cô ấy mỗi ngày chắc tôi phát điên lên mất. Tôi nhắn tin cho cô ấy nhưng ko thấy hồi âm, gọi điện không nghe máy. Một cảm giác lo lắng bao trùm lên tôi. Một cảm giác mà không thể nào tôi diễn tả nổi. Tôi lúc đó đã quyết định " Hãy cho anh thời gian suy nghĩ em nhé...".

Thế đấy, rồi chúng tôi yêu nhau. Một mối tình qua điện thoại. Một mối tình mà cả hai người không biết sẽ đi đến đâu nhưng tôi và cô ấy cảm thấy hạnh phúc. Chúng tôi ngoài nhắn tin, gọi điện còn có cả viết thư tay cho nhau nữa. Một tuần tôi và cô ấy thường gửi cho nhau ít nhất là 2 lá thư. Chúng tôi viết nhiều lắm. Những điều mà có lẽ trong điện thoại cũng không thể nào tâm sự hết được. Đó có lẽ là những ngày hạnh phúc nhất của đời tôi. Ít nhất trong cuộc sống quân ngũ tôi luôn có một ngừơi chăm sóc, sẻ chia mọi niềm vui nỗi buồn và luôn cổ vũ tôi vượt qua mọi khó khăn. Cô ấy khiến bao nhiêu thằng con trai cùng trung đội tôi phải ghen tức đấy, thì ngày nào cũng nhắn tin gọi điện, đã thế lại còn viết thư rất hay nữa chứ. Nàng tặng tôi một tấm hình, một tấm hình rất dễ thương. Một cô gái nhỏ nhắn cao khoảng 1m53, nặng tầm 50 kg, tóc dài, trắng trẻo. Nói tóm lại cô ấy đẹp nhưng sống nội tâm.

Tôi nhớ trong một đợt đi diễn tập trung khoá tiểu đội trưởng bộ binh, tôi bị thương do bị vỏ đạn ak văng vào mặt sau đó thì bị sốt cao. Cô ấy nhắn tin, ko thể nhắn lại, gọi càng không thể nhận được vì trước khi đi diễn tập Đại đội trưởng đã quán triệt không được sử dụng điện thoại di động, nếu phát hiện ra ai sử dụng sẽ tịch thu. Thương tôi lắm, thằng bạn thân trong tiểu đội chạy vào bụi cây nhắn tin dùm cho cô ấy nói rằng tôi bị thương trong một đợt diễn tập tấn công địch phòng ngự ở địa hình rừng núi. Cô ấy chắc buồn và lo lắng cho tôi lắm. Hai ngày sau đó, có lẽ biết bộ đội thích nghe chương trình FM, mà cũng có thể vì cô ấy biết tôi cũng thích nghe chương trình ca nhạc theo yêu cầu nên cô ấy đã tặng tôi bài hát " Điều giản dị" với những tâm sự có lẽ tôi không bao giờ quên " Anh yêu à! mặc dù em chưa bao giờ gặp anh. Chúng mình chỉ quen nhau qua điện thoại nhưng anh đã mang đến cho em nhiều điều mà những người bên cạnh em ko thể làm được cho em. Em sẽ mãi yêu anh cho dù sau này thế nào đi nữa. Hãy cố gắng vượt qua mọi khó khăn anh nhé.". Tôi khẽ mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc.

Noel đến, ngày kỉ niệm chúng tôi quen nhau. Cô ấy tặng cho tôi một món quà đó là... các bạn biết là gì không? Cô ấy lấy một số lạ hoắc nhắn tin cho tôi một tin nhắn tương tự ngày chúng tôi mới quen. Ừm! tất nhiên tôi nhận ra ngay chứ. Cô ấy tỏ vẻ giận dỗi vì tại sao tôi luôn đoán đựơc ra là cô ấy mặc dù đã đổi số. Tôi chỉ cười, cô ấy đâu biết rằng tôi luôn linh cảm được điều đó (không biết nữa nhưng mỗi lần cô ấy nhắn tin cho tôi bằng số lạ tôi đều phát hiện ra) và cái cách nhắn tin của cô ấy thì không thể nhầm đi đâu được dù cô ấy đã cố tỏ ra khác đi . Có lẽ là mún trêu chọc và thử tôi xem có cô nào không ý mà. Con gái cũng đa nghi và ghen lắm đấy chứ. Hihi

Ngày tôi đi huấn luyện chiến sĩ mới khoá đầu tiên, cô ấy biệt tích không để lại một tin nhắn hay một lá thư nói rằng bận hay đi đâu. Một ngày vắng tin nhắn của em sao mà trống trải đến thế. Tin nhắn gửi đi không nhận được, gọi điện cũng không liên lạc được. Tôi viết thư.... Một ngày, hai ngày rồi ba ngày... thư đi người nhận ko hồi âm lại. Chỉ có tôi, suy sụp tinh thần và nghĩ luẩn quẩn. Ừ có lẽ cô ấy đã tìm đựơc một người nào đó tốt hơn mình, ở gần cô ấy. Như thế cũng tốt mà. Cô ấy hạnh phúc là được rồi - Tôi tự nghĩ như thế đấy. Có lẽ là tôi đang điên lên vì ghen. Một tuần trôi qua, ngày nào tôi cũng viết thư cho cô ấy và tất nhiên ngày nào cũng gửi.

Một tháng trôi qua, 20 lá thư mà mỗi trưa tôi viết vẫn gửi đều đặn cho cô ấy. Nhưng vẫn không hổi âm.

Một buổi sáng, tiếng chuông báo tin nhắn réo rắt đánh thức tôi dậy bằng bản nhạc "Love you and love me". Tôi đang mơ màng và vùng dậy đọc tin nhắn. Là của nàng mà. Tôi như muốn nhảy cẩng lên và hét thật lớn nhưng rồi nghĩ lại mình ko được làm thế. "Hello anh, chi gio dang go cua goi tinh yeu cua toi day kia. Chuc anh yeu mot ngay moi that nhieu may man va huan luyen chien si cua anh that tot nhe". Tôi đọc tin nhắn liền reply " ui! anh day lau roi co be oi. Em di dau ma khong tra loi anh the. Mot thang troi biet anh nho muon chet ko". Lại không tin nhắn trả lời, gọi không nghe mặc dù chuông đổ. Thế rồi ngày nào tôi cũng nhận được tin nhắn như trên. Tôi cảm thấy điều gì đó bất ổn nhưng gọi hay nhắn tin hỏi đều không trả lời. Tôi thấy buồn.

Một ngày không xa, buổi đêm hôm đó tôi gọi điện cho cô ấy và cô ấy bắt máy nhưng thật sự tôi không tin vào tai mình nữa. Một giọng nữ khác nói như khóc: " Anh Hải à! em xin lỗi. Em không phải chị Kim Pha. Chị ấy bị tai nạn mất rồi. Chị ấy dặn em đừng cho anh biết và hãy nhắn tin cho anh mỗi ngày. Tin nhắn thế nào anh biết rồi đấy. Em xin lỗi nhưng có lẽ em nghĩ anh nên biết sự thật. Chị ấy yêu anh nhiều lắm"

Ừ! thế là em đã lìa xa tôi mà không lời từ biệt. Tôi trách cô ấy tại sao đi mà không cho tôi đi với. Chợt nước mắt tôi cứ tuôn mặc cho đầu bên kia điện thoại nói gì đó tôi cũng không rõ nữa. Tôi cứ nấc và khóc như một đứa trẻ. Lần đầu tiên tôi khóc vì một người con gái. Một người con gái mà tôi chưa bao giờ gặp mặt.

Vậy đó, cái rét mùa đông có lẽ những ngày gần đây mới thật sự là mùa đông. Nó làm tôi nhớ đến cô ấy. Buồn ư? Tôi không buồn. Tôi vui vì mình đã có một người con gái đã từng yêu tôi đến như vậy. Một người con gái tôi chưa từng gặp mặt.

* * *







Không bấm vùng phía dưới kẻo mất tiền nhé!